Trong những năm ở tuổi 40 của đời sống linh mục, tôi đã thấy sự tác hại của phim ảnh khiêu dâm lây lan như đại dịch trong nền văn hóa của chúng ta. Những cái là xấu xa đối với một số người lại trở nên nguồn giải trí đối với nhiều người – qua Internet, truyền hình cáp, điện thoại di động, thậm chí cả các trò chơi đầy dục tính dù đó là những trò chơi dành cho trẻ em và thiếu niên. Trước đây chưa bao giờ có nhiều người Mỹ bị cám dỗ xem phim ảnh đồi trụy. Trước đây chưa bao giờ có những cấu trúc trách nhiệm quá yếu – vì không nói gì về cách đề phòng mà xã hội phải xây dựng để bảo vệ tặng phẩm quý giá của con cái.
Đại dịch sex làm hoen ố linh hồn chúng ta, đàn ông, phụ nữ và trẻ em, bất kể nam phụ lão ấu, đồng thời làm hư các hệ lụy hôn nhân và gia đình, biến những người vô tội thành nạn nhân một cách oan uổng. Nó làm lu mờ và phá hủy khả năng quan tâm lẫn nhau ở mỗi con người, làm hư cách diễn tả tốt đẹp trong sự sáng tạo của Thiên Chúa, làm đen tối tầm nhìn, khiến con người nhìn nhau như những dụng cụ để sử dụng. Họ lấy cớ là diễn tả tự do, được hỗ trợ như việc kinh doanh, và được coi như một dạng tiêu khiển. Họ không coi đó là mối đe dọa của cuộc sống hạnh phúc, chứ không coi đó là chứng nghiện độc hại. Nó biến đổi cách người ta đối xử với nhau rất khác.
Tôi biết đại dịch này qua các linh mục bạn đã xưng thú nơi tòa cáo giải, qua các vị linh hướng đã đối xử với nó qua các dịch vụ xã hội Công giáo, qua các giáo viên dạy trường Công giáo, qua các thừa tác viên trẻ, qua các giáo lý viên từng đối mặt với các hệ quả của nó trong đời sống của giới trẻ, qua các bậc cha mẹ nói về sự thử thách trong việc giáo dục con cái về đức khiêm nhường, và qua vai trò của tôi trong Hiệp hội Liên tôn Kháng dâm (Religious Alliance Against Pornography), một tổ chức của các vị lãnh đạo tôn giáo.
Thế nhưng đại dịch này đã vượt qua ranh giới nhà thờ và nhà trường. Có vô số các nạn nhân. Ngày nay có thể có nhiều hơn trước đây, người ta dễ dàng xem phim “đen”, do đó tầm nhìn của Thiên Chúa bị bóp méo bởi các hình ảnh đồi trụy.