Tối đó, vì không có ai ở bệnh viện với mình, nên chị nói ông anh để chị ở lại với mình rồi sáng sơm hôm sau làm thủ tục xuất viện cho mình luôn. Nói thêm là lúc đó cái chân thì băng bột nên đi đứng cũng khó khăn, phải có ít nhất một người giúp, mà mẹ thì về mất rồi, nên chị phải đứng ra. Tối đó 2 chị em mới có dịp nói chuyện với nhau nhiều hơn, mặc dù vẫn hơi ngại vì còn có giường bên cạnh là một bác khoảng 50 tuổi cũng bị tai nạn nhưng nặng hơn mình, có vợ chăm sóc. Hai chị em chỉ tranh thủ nói chuyện được những lúc vợ bác kia dìu bác đi dạo hoặc đi toilet.
Nằm ở bệnh viện cũng không yên
Posted in Âu - Mỹ