Tuyết Lan hồi đó từng là cô nữ sinh đẹp nhất trường, bao nhiêu chàng trai mơ ước được làm quen với nàng nhưng đa số đều bị nàng từ chối. Bao nhiêu cô gái cùng trường ghen tức với sắc đẹp của nàng, họ thường lườm nguýt nàng khi thấy nàng đi ngang, chê bai thế này thế nọ mỗi khi nói về nàng nhưng cũng không làm giảm đi chút nào sắc đẹp của nàng. Chính vì vậy mà Tuyết Lan có rất nhiều kẻ thù ghét luôn tìm mọi cơ hội để dèm pha chê bai hoặc tìm cách hãm hại nàng.
Vào một đêm mưa gió khi mọi người đã ngủ say, một bóng đen đã lẻn vào phòng nàng một cách bí mật rồi dùng thuốc mê khống chế nàng. Không biết đó là loại thuốc gì mà nàng cứ nửa mê nửa tỉnh, tay chân nàng cứ bủn rủn, khắp người cứ nhột nhạt bức rức.
Nàng không đủ sức để chống cự lại kẻ lạ mặt nên mặc sức cho hắn làm chủ thế trận trong khi miệng nàng bị nhét đầy giẻ và hai tay bị trói chặt vào song sắt đầu giường. Hắn vội vã xé rách hết quần áo trên người nàng không chút thương hoa tiếc ngọc. Rồi hắn hôn khắp cơ thể nàng, rà cái lưỡi nhám nhúa khắp nơi làm nàng càng thêm yếu đuối trong việc chống cự lại hắn. Nàng chưa bao giờ có được những cảm giác như vậy, vừa sợ hãi, vừa sung sướng, nhất là khi cái lưỡi ấy cứ xoay chung quanh nhũ hoa nàng rồi lại ngậm chặt lấy nhũ hoa mà mút. Nhưng nàng không thể ngờ rằng cái lưỡi ấy lại mò xuống tận nơi khe xanh suối chảy của nàng. Cái lưỡi ham hố ấy mò mẫm thật kỹ cửa hang, vừa mút vừa liếm cái hạt châu của nàng làm nàng chết hết nửa người vì sung sướng, nước suối trong hang động cứ chảy ra ào ào, tiếng rên rỉ ú ớ qua lớp giẻ bịt miệng của nàng lẫn trong tiếng mưa gió ngoài trời.
Bỗng hắn ngừng liếm, nàng ngạc nhiên không biết hắn định làm gì nữa đây? Hắn thoát y ngay trước mắt nàng, lần đầu tiên trong đời nàng thấy người đàn ông trần truồng, giữa hai chân hắn là một chùm lông đen ngòm và mờ mờ trong ánh sáng đèn ngoài hiên hắt vào và những ánh chớp của cơn giông nàng thấy cái vật ấy của đàn ông, nó đang chỉa thẳng về phía trước. Hắn banh hai chân nàng ra, nàng bỗng giật mình sợ rằng cái vật cứng ngắt kia mà đâm vào ngừơi nàng thì chắc nàng chết mất. Hắn rà rà cái vật bằng thịt kia lên cửa hang của nàng rồi từ từ ấn vào. Nàng bất chợt đau điếng nơi hang động tựa như dao cắt vào da thịt xé rách toang cả cuộc đời trong trắng của nàng. Nàng như chợt tỉnh cơn mê nhưng không thể làm gì được nữa, chỉ biết nằm im cho số phận an bài.
Nàng nhìn lại mặt hắn cho rõ, trông có vẻ quen quen nhưng không dám chắc vì hắn đã dùng khăn bịt mặt và chỉ còn chừa hai con mắt mang đầy vẻ chiến thắng. Tuyết Lan cảm nhận được từng milimet chuyển động của con vật bằng thịt trong hang động của nàng. Nàng dần dần thấy hết đau và cảm thấy muôn vàn dòng điện lạ chạy khắp cơ thể, mắt nàng mờ hẳn đi. Con vật bằng thịt kia chạy đến đâu là nàng thấy đê mê đến đó, rồi toàn thân nàng cũng thấy đê mê, chân nàng kẹp chặt lấy hông hắn như sợ hắn rút cái vật kia ra khỏi mình nàng, mắt nàng như van xin hắn hãy bỏ miếng giẻ ra khỏi miệng nàng để nàng được thoải mái hơn. Hắn như hiểu ý nàng, lấy miếng giẻ ra, nàng ho sù sụ vì nãy giờ bị ngẹn. Hắn vẫn tiếp tục thúc cái vật cứng ngắt giữa chùm lông đen vào hang động của nàng, người nàng nảy theo từng nhịp đẩy của hắn, hình dáng hai người lâu lâu lại sáng lên trong ánh chớp của cơn giông. Tiếng rên, tiếng thở, tiếng thịt va chạm nhau hòa lẫn với tiếng mưa giông và sấm chớp. Bên ngoài mưa càng ngày càng lớn hơn…