Chị Mân rướn người khi cặc của Thiên ấn mạnh sâu vào trong âm hộ.Sung sướng vỡ tràn khi cơn rạo rực mạnh dần theo từng cái nắc của Thiên.Bất chợt từ trong miệng chị Mân rên theo lời nói:
“Đụ Sướng quá..Thiên ơi!!”
Nghe tiếng đụ từ trong miệng chị Mân phát ra làm Thiên hứng bạo,hắn càng nặc mạnh.Thân thể người đàn bà căng cứng trong vòng tay thằng con trai.Thiên la lên:
“Em ra!…em ra chi Mân!”
Chị Mân gọi cho thằng Thiên qua nhà.Họ biết nhau dù lần đầu không êm ả nhưng để lại dấu vết sâu đậm.Chị biết nó làm ẩu,nhưng rồi chính nới đó trở thành dấu ấn không phai. Chị gọi nó là:Cái thằng đóng bậy!. Nó với ông chồng chị nhậu cho đến khuya ngày thứ bảy rồi lăn ra ngủ tại nhà bếp. Cứ nhiều lần như vậy trở thành quen.Chồng chị lại thích nó.Có lần thấy nó say nằm dưới sàn nhà ngủ như chết lại cởi quần chỉ còn cái xì líp thun trắng nằm chàng hảng ở giữa hang trong quần phồng to,vô tình nhìn thấy làm chị ngượng.Nói nào ngay không phải mình nó nhậu với chồng chị,có nhiều người, nhưng thằng Thiên ưa ngủ lại,vì nó còn nhỏ độc thân.Ai ở đây cũng nói lão Tính chồng chị Mân có phước.Chị vừa đẹp, vừa đi làm giỏi,vừa biết nấu đồ nhậu cho chồng.Những bạn bè đàn ông có vợ cũng như chưa đều thấy chị Mân đẹp gợi cảm,họ mê nhưng nào nói ra.Thứ bảy lão Tính nhậu xong ưa lên quờ quạng với vợ.Bình thường lão cũng ít nghĩ chuyện ái ân,nhưng khi có rượu vào con heo lòng bật dậy là lão ào ào leo lên mình vợ không cần biết chị ta thích hay không.Bản tính rất nhanh nhẹn nên khi làm chuyện ấy lão cũng ra rồi xuống rất nhanh.
Một tối chị Mân vừa chợt ngủ thì thấy có người leo lên mình,chị tưởng chồng,nhưng khi của quí hắn đóng sâu vào âm hộ, chị có cảm nghiệm khác,như nó to bự cứng ngắt chứ không mềm như bình thường, dần dần cơn sướng tràn tỏa vì sự lâu bền, đã vậy còn nút lưỡi mê đắm mà lúc làm tình ông Tính không có.Cơn sướng lần thứ hai chợt đến làm chị mở mắt. Trời! trên người chị không phải ông Tính mà là thằng Thiên.Mọi sự đỗ vỡ,nhưng sự đỗ vỡ tốt đẹp.Chị không còn cơ hội nào hơn là lao vào cơn đồng thiếp mê đắm .Chị cũng ôm siết vào thân thể chàng trai tơ đầy sức lực và cũng là tay sãi ngựa có hiệu năng bền bỉ làm chị tê dại trong cơn cực sướng vô tả mà chưa lần nào được hưởng từ khi lấy chồng.
Khi trận chiến kết thúc với những luồng tinh khí bắn mạnh vào trong nóng bỏng,cả hai cứng gồng lên những bắp thịt như tê dại ôm siết rên rĩ.Hai bộ phận sinh dục ngập sâu những nước.Hắn buông chị ra không quên ôm hôn trước khi rời giường.Chị Mân lặng người im lặng trong thỏa mãn rồi ngồi dậy chợt hốt hoãng run sợ khi thấy chồng nằm ngủ ngay dưới chân giường.Chị rốn rén lo lắng bước xuống giường nhẹ đi vào phòng tắm.Cơn mê đắn làm chị tê dại,nhưng cơn sợ hãi cũng làm chị lo âu không kém.Bước lại giường nhìn thấy chồng vẫn còn ngủ ngáy to như sấm.Chị lên giường nằm xuống hơi yên tâm…
Truyện 18+ Sung sướng vỡ tràn khi cơn rạo rực
Buổi sáng hôm sau,chị Mân thức dậy đi xuống lầu đã thấy chồng và thằng Thiên đang ngồi uống cà phê.Hai người tán dốc chuyện sự, đã vậy khi thấy chị ông Tính vui cười nói:
“Hồi hôm anh say quá cỡ,nên ngủ không biết trời đất!”
Chị nhìn chồng,rồi nhìn thoáng qua Thiên nói:
“Hai người ăn sáng chưa? Tôi làm cho!”
Ông Tính nhanh nhẩu đáp:
“Ăn gì đâu! đợi em cho ăn đây!”
Lát sau không khí cời mở trờ lại bình thường.Chị Mân vui hẳn và chị tin mình bước sang một ngã rẽ mới.Có thú vị những cũng nhiều rủi ro bất trắc.Lúc ông Tính đi vào nhà vệ sinh,thằng Thiên tỉnh bơ lại gần chị nói:
“Đã đóng dấu rồi nha! chạy đâu không khỏi!”
Mắt chị háy hắn dài còn hơn đường xa lộ nói:
“Coi chừng chạy xuống… âm phủ đó!”
Thiên cười cầu tài nói:
“Xin lỗi chị Mân…em… hồi hôm xỉn quá!”
Chị Mân quýt hắn đôi mắt dài có đuôi nói:
“Cái tội hiếp dâm nặng lắm đó!”
Thiên tiến gần ôm vai chi Mân lúc chị đang đứng rửa ly cà phê nói:
“Tại vì chị đẹp hấp dẫn quá chịu không nồi!”
Chợt chị Mân quây qua hôn nhanh vào má Thiên nói:
“Có thiệt vậy không?!”
Họ đang bước vào con đường tội lỗi,nhưng con đường tội lỗi nào cũng đầy cám dỗ và ham muốn.Dương vật hắn cương lên,từ phía sau hắn cà nhẹ vào giữa khe mông đít của Mân.Chị Mân nghe rạo rực,lấy tay đẩy hắn ra nói nhỏ:
“Coi chừng ông Tính ra …bây giờ!”