Trần đeo được cặp kính cận vào thì hơi thở của người đàn bà đó cũng phả vào mặt anh, tay anh chạm phải một làn da mềm mại. Thái Bình đứng ngây ra nhìn Trần rồi nhìn xuống chiếc quần lót cộm lên hứa hẹn. Thái Bình có một vẻ đẹp thôn dã mà Trần ít có dịp để ý tới, cô mặc một chiếc váy trắng mỏng rộng cổ, mái tóc dài óng ả phủ lên bờ vai tròn, khoảng ngực nâu trần lấp ló bầu vú tròn trĩnh phồng cao, đôi núm vú xinh xinh đội lớp vải mỏng chồi lên. Trần giật mình thấy Thái Bình đang nhìn chàng chờ đợi bắng ánh mắt cầu khẩn.
– Đêm khuya rồi, sao chị còn chưa đi ngủ? Trần cất tiếng hỏi khẽ nhưng mắt anh vẫn rà xét từng mi-li-mét cơ thể nàng làm nàng hơi bối rối.
– Cậu Trần, chị muốn ngủ với cậu đêm nay, chị muốn nghịch chim của bố.
– Chị, chị, chị điên rồi à? Trần thảng thốt? chị là chị dâu của em?
Trần còn định tuôn ra bao nhiêu lời lẽ ghê gớm hơn với bà chị dâu mất nết, nhưng anh chỉ còn ú ớ không thành tiếng, Thái Bình ôm ghì lấy đầu anh, ghì chặt nó lên ngực nàng đến ngạt thở. Bỗng nàng buông anh ra, bật lên thành tiếng thổn thức:
– Tôi khổ lắm? huhu.